“Nếu ngươi muốn tiến bộ, hãy bằng lòng thể hiện rằng mình không biết hay còn dốt đặc về những vấn đề ngoài kia — đừng cố tỏ ra hiểu biết. Và nếu có ai cho rằng ngươi là người quan trọng, hãy nghi ngờ bản thân.”
— EPICTETUS, ENCHIRIDION, 13a
Một trong những điều mạnh mẽ nhất ta có thể làm với tư cách là một cá thể trong thế giới siêu kết nối với truyền thông đăng tin 24/7 này đó là nói: “Tôi không biết.” hoặc khiêu khích hơn nữa: “Tôi không quan tâm.”
Hầu như xã hội lấy đó làm điều răn dạy rằng một người phải biết tất tần tật từng sự kiện đơn lẻ, xem tất cả các tập của chương trình truyền hình được tung hô, theo dõi tin tức một cách chu đáo và trình bày với người khác như một người thông thái và hiểu về thế giới này.
Nhưng ai chứng minh được điều đó cần thiết? Cảnh sát có bắt bạn phải làm hế không? Hay là bạn chỉ sợ rằng bạn trông như một kẻ ngốc chẳng biết gì cả khi tham dự một buổi tiệc? Vâng, bạn nợ đất nước mình và gia đình mình việc cái gì cũng phải biết một tí về các sự kiện có thể ảnh hưởng trực tiếp đến họ, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.
Bạn sẽ có thêm bao nhiêu thời gian, năng lượng và trí tuệ thuần túy nếu bạn cắt giảm đáng kể mức sử dụng truyền thông của mình? Bạn sẽ cảm thấy mình sống cho hiện tại và thư thả biết bao nếu bạn không còn hào hứng và phẫn nộ trước mỗi vụ bê bối, mấy chuyện giật gân, và những cuộc khủng hoảng tiềm ẩn (phần lớn chúng đều không xảy ra)?

Đúng là một lời nhắc nhở kịp thời! Mình đã từng rơi vào cái bẫy phải biết mọi thứ này. Trước đây vài năm, mình liên tục lướt newsfeed, đọc hết bài này đến bài khác, từ các vụ bê bối chính trị đến những tranh cãi trên mạng xã hội. Mình cảm thấy mình phải luôn cập nhật để không bị lạc hậu và có thể tham gia vào bất kỳ cuộc trò chuyện nào.
Kết quả? Đầu óc mình lúc nào cũng đầy ắp những thông tin hỗn độn, phần lớn là những vấn đề tôi chẳng thể làm gì để thay đổi. Mình cảm thấy bị xáo trộn, lo lắng và quan trọng nhất là lãng phí một lượng thời gian khổng lồ. Thay vì đọc một cuốn sách hay hoàn thành dự án cá nhân, mình lại dán mắt vào màn hình để theo dõi một cơn khủng hoảng mà rốt cuộc chẳng ảnh hưởng gì đến bản thân.
Rồi mình chợt nhận ra, việc mình biết hết mọi chuyện đó thực chất chỉ là một hình thức của FOMO và khiến mình trở nên bất an. Từ khi học cách nói “Tôi không biết” hoặc “Chuyện đó tôi không theo dõi”, mình thấy tâm trí mình nhẹ nhàng hơn hẳn. Mình có nhiều năng lượng hơn cho công việc thực sự, cho gia đình và cho những sở thích cá nhân.