“Hãy đóng khung suy nghĩ của ngươi như thế này: Ngươi là một người già cả, ngươi không muốn bản thân mình bị nô lệ bởi điều này một chút nào nữa, không muốn bị điều khiển như con rối bởi bất kỳ tác động nào, và ngươi sẽ ngừng phàn nàn về số phận hiện tại hay sợ hãi về tương lai.”
— MARCUS AURELIUS, MEDITATIONS, 2.2
Bạn nổi điên mỗi khi có ai đó tới và tỏ vẻ bề trên. Đừng có nói với tôi về cách ăn mặc, cách suy nghĩ, cách làm việc, cách sống của tôi. Đó là bởi vì chúng ta độc lập, tự chủ. Hoặc ít ra thì đó là những điều bạn tự nhủ lòng mình vậy.
Tuy nhiên, nếu có ai nói điều gì mà bạn không đồng ý, có điều gì đó bên trong bạn mách bảo rằng bạn phải tranh luận với họ. Nếu có một đĩa bánh trước mặt, bạn phải ăn nó. Nếu ai đó làm điều mà bạn không thích, bạn phải nổi điên với chuyện đó. Khi điều gì xấu xảy ra, bạn phải buồn bã, chán nản hoặc lo lắng. Nhưng nếu một điều tốt xảy ra ngay sau đó, đột nhiên bạn lại vui mừng, phấn khích và muốn nhiều hơn nữa.
Bạn sẽ không bao giờ để ai điều khiển bạn như một con rối giống như cách bạn để cảm xúc điều khiển bạn. Vậy thì đã đến lúc bạn bắt đầu nhìn nhận mọi việc theo cách — bạn không phải là một con rối để bị điều khiển làm cái này hay cái kia chỉ bởi vì bạn cảm thấy muốn như vậy. Bạn nên là người kiểm soát điều đó, không phải là bị chi phối bởi cảm xúc, bởi vì bạn là người độc lập, tự chủ.
Ngày nào mình cũng tự dặn lòng không để cảm xúc bị điều khiển như con rối, không phản ứng như cách 1 người thông thường sẽ phản ứng.
Tuy nhiên, để không nổ tung bởi những cảm xúc tích tụ quá lâu, mình cần phải cho chúng thoát ra đúng lúc, đúng cách.
Viết ra chẳng hạn, nâng tạ chẳng hạn, chạy thật nhanh hết sức chẳng hạn…
Mình vẫn còn xa nơi mọi chuyện buồn giận trên đời chỉ là nhỏ nhặt.
Trên hành trình đến đó, thôi cứ vờ xem mình là 1 người già, có chuyện gì lại không trôi qua, đằng nào rồi phiên bản mình ở tương lai cũng xem như chẳng có gì to tát.